Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

TRỞ LẠI C2

Xin Hãy Yên Giấc Nghìn Thu


Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi
Chinh phu tử sĩ mấy người
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn
                    (Chinh Phụ Ngâm)
Bốn mươi hai năm qua, sự tàn khốc tang thương của chiến tranh đã nhạt nhòa cùng năm tháng. Ngày ấy, có nhiều người đã nằm xuống, đa số ở lứa tuổi đôi mươi – lứa tuổi đẹp nhất đời người, và rồi cùng với vận nước nổi trôi, họ đã bị lãng quên trong hoang lạnh tiêu điều một thời gian dài, rất dài...

Chúng tôi trở lại khu C2 NTQĐ BH trong dịp vừa hoàn thành việc xây lại 95 ngôi mộ tại đây, cũng trùng dịp rằm tháng 7, một mùa rằm lớn trong năm theo tâm linh người Việt. Lòng thành tâm của chúng tôi có lẽ cũng thấu đến đất trời và các anh linh các tử sĩ, nên thời tiết hôm nay thật là lý tưởng: nắng nhẹ, gió nhẹ, những vòm cây đong đưa với tiếng lá rì rào trong gió dường như không còn u uẩn như mọi khi.

Người nằm đó nghìn thu an giấc.
Trong gió đùa, vọng tiếng quân ca.


Đầu tiên, chúng tôi sửa một lễ tạ chung tại Nghĩa Dũng Đài, sau đó là lễ tại khu C2, gọi là có chút lòng thành để mời các anh, các chú, các chị, các dì (xin lưu ý rằng tại NTQĐ Biên Hòa có cả các nữ quân nhân) về nhà mới. Mỗi người một việc không ai bảo ai, túa ra các ngôi mộ tinh tươm màu vôi trắng, kẻ đốt nhang, người thắp nến, cả một góc nghĩa trang vốn u tịch hôm nay bỗng tươi tắn màu hoa vàng, lung linh trong ánh nến hồng.


Dâng hương tại Nghĩa Dũng Đài


Mời các ANH về nhà mới



C2 Niềm Vui Ngày Trở Lại

TRƯỚC
SAU

TRƯỚC
SAU

TRƯỚC


SAU

TRƯỚC
SAU

Tuy vậy, niềm vui không trọn vẹn, vì khu C2 vẫn còn sót lại 29 ngôi chưa được xây, do quyên góp đợt này không đủ. Nhìn những tấm bia nằm vật vã trên những ụ đất, thật là “nỗi niềm tưởng đến mà đau…” (Nguyễn Du). Ngoài ra một số mộ do rêu phong quá cũ kỹ cũng cần phải sơn phết lại. Thôi thì đành tạ lỗi cùng các anh các chú, xin khất lại đợt sau.


Chúng Tôi Sẽ Trở Lại, Phải Trở Lại


Dẫu biết rằng dù có bia đá khắc tên hay không mộ chí thì cũng chỉ là hư không, cũng chỉ là cát bụi, lần nào cũng vậy, cám cảnh khi đứng trước những nấm mộ hoang tàn như miêu tả của cụ Tiên Điền:
Sè sè nấm đất bên đường,
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh
Nhưng tôi vẫn không khỏi không cảm thấy bần thần bùi ngùi với những suy nghĩ miên man: người này hẳn cũng đã từng có lúc được mẹ ru, được cha vỗ về, cũng đã từng có anh em, cũng đã từng mày tao chi tớ với bạn bè, có thể cũng đã từng cùng người tình dạo quanh phố vui… Những người ấy nay đâu? Anh là ai? Có còn ai nhớ đến anh, nhắc đến tên anh?


ANH LÀ AI?

Chúng tôi cũng rất vui khi đã nhận được sự đồng cảm và ủng hộ thiết thực từ cả những người không hề quen biết, hẳn ở nơi nào đó vong linh các anh các chú cũng cảm thấy ấm áp!
Chúng tôi mong muốn sẽ đủ sức khỏe về thể chất cũng như tinh thần để tiếp tục thực hiện chương trình Hãy Yên Giấc Ngàn Thu, với và chỉ với những cảm xúc tận đáy lòng của người sau với người trước, của người còn sống với người đã khuất, của những người cùng dòng máu Mẹ Việt Nam lầm than khốn khổ.



Tháng 9/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét